Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Tôi sinh ra ở một vùng quê yên bình, tuổi thơ tôi đẹp và êm đềm mà có lẽ nhiều người không sống ở vùng quê sẽ không biết tuổi thơ đẹp như thế. Gia đình tôi có bốn anh chị em và tôi là út trong nhà nên luôn được bố mẹ và anh chị nhường nhịn, thương yêu lo lắng rất nhiều.


 Thuở nhỏ, anh em chúng tôi thường chơi các trò chơi dân gian như bắn súng xoăn, chơi bi,… và thường đi tắm sông. Các anh tôi đã dạy tôi tập bơi và tôi rất yêu thích bơi lội. Trong xóm tôi cùng trang lứa với tôi cũng nhiều và tôi chủ yếu đi theo và chơi với bạn anh tôi vì anh gần tuổi tôi. Và có lẽ tuổi thơ tôi đẹp vì đã được sống trong một cuộc sống bình yên nơi làng quê như thế, một thời cùng bạn bè đi mò cua, bắt ốc.

Gia đình tôi cũng là một gia đình có điều kiện một chút so với hàng xóm vì bố mẹ tôi đã vất vả rất nhiều để chăm sóc và dành dụm cho anh chị em chúng tôi. Tuổi thơ tôi cứ êm đềm trôi mà có lẽ giờ khi xa nơi ấy tôi mới thấy trân trọng những giây phút gắn bó với nơi đó. Khi còn chưa đi học xa nhà, cũng chỉ quanh quẩn trong xóm làng đó, rồi nhìn các anh chị đi học xa về thay đổi, tôi cũng muốn được như các anh chị ấy. Muốn được tự do bay nhảy, được lột xác, thoát ly khỏi gia đình. Đúng là cái suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ mà giờ ngồi nghĩ lại thấy một chút ân hận.


 Năm tôi học cấp 3, tôi đã học rất chăm chỉ và có chút chịu khó đạp xe xa nhà, rồi về làm việc nhà nữa, gia đình tôi vừa nấu rượu, nuôi nhiều heo, làm ruộng vườn và kèm cả buôn bán đồ nông nghiệp nên việc nhà rất nhiều nên tôi cũng muốn đi học để không phải vất vả như thế nữa, hơn nữa phong tục quê tôi cũng còn nặng tư tưởng nên con gái ở nhà chỉ 17 tuổi đã lấy chồng. Tôi sợ cái cảnh chưa biết gì về cuộc sống gia đình mà đã phải mang gánh nặng vào mình rồi tương lai sẽ ra sao. Thời đi học, anh chị em chúng tôi phải tranh thủ đi làm trưa để chiều đi học, đến lớp 12 tôi phải học nhiều hơn nên tôi xin bố mẹ đi trọ gần trường học để đi học thêm. Thời gian ở trọ tôi có nhiều kỷ niêm bên bạn bè mà giờ nghĩ lại tôi vẫn tiếc nuối nhiều lắm dù đã cố níu kéo năm cuối cấp.

Rồi thời gian cũng trôi đi nhanh và tôi đã chon Sài Gòn làm điểm đến cuối cùng, tôi hi vọng ở một nơi xa gia đình tôi có thể được tự lập và sống cuộc sống riêng mình, thử sức và trải nghiệm cuộc sống mới. Sau khi bước chân vào đây tôi mới thấy những gì ngày xưa mình cho là bên gia đình nhàm chán thì giờ là những điều tôi luôn nâng niu trân trọng, khoảng thời gian bên gia đình thật đầm ấm và hạnh phúc. Tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hiện tại ở quê tôi, một vùng đất xa xôi toàn người tứ xứ xa lạ và phải tập thói quen thay đổi tư tưởng phong kiến của người Bắc, thay đổi cuộc sống chỉ biết đến cái tôi của mình và phải tự cố gắng lo cho bản thân, không còn cảnh bố mẹ lo cho từng chút. Tôi biết là khó khăn nhưng tôi luôn tự nhủ trong lòng cố gắng lên thôi.


Và rồi thời gian cũng trôi nhanh, bốn năm đại học đã trôi qua với tôi ở một nơi xa quê hương, và tôi đã quen dần cuộc sống nơi đây, tôi cũng thấy mình phù hợp với cuộc sống này hơn nếu so sánh Bắc và Nam. Chỉ là xa gia đình, tôi luôn mong muốn được bên gia đình, được chăm sóc bố mẹ và thấy bố mẹ cười hạnh phúc vì anh em chúng tôi đã thành đạt.

Xa gia đình tôi mới thấy 2 chữa “bình yên” bên gia đình là thế nào! Đôi lúc khó khăn tôi ngồi khóc và ước được một lần về bên gia đình, được bố mẹ chăm sóc như ngày còn bé. Mỗi lần nghe tin quê có bão, lòng tôi lại thắt lại, tôi lo bố mẹ ở nhà không có ai hết, bố mẹ có tuổi rồi nên bão gió hay ốm đau bệnh tật sẽ chẳng có anh em chúng tôi bên cạnh động viên bố mẹ vì anh em tôi đều đi học xa nhà hết. Mỗi người một nơi chỉ biết điện về hỏi thăm và động viên bố mẹ chứ chẳng giúp được gì, bố mẹ tôi vất vả dành dụm cho anh em chúng tôi học hành như bạn bè, rồi tuổi cao sức yếu khi chúng tôi thành đạt thì sức khỏe bố mẹ cũng yếu đi và bệnh tật phát sinh, tôi cảm thấy có lỗi rất nhiều khi thời còn trẻ bồng bột so sánh với bạn bè mà không biết bố mẹ đã hi sinh cho chúng tôi nhiều như thế nào, sau này tôi có một gia đình mới tôi cũng chỉ mong được một phần nào đó như bố mẹ đã chăm sóc chúng tôi thôi. Sài Gòn đã cho tôi thấy một con người khác của chính mình, dù cuộc sống có nhiều bon chen và khắc nghiệt. nhưng tôi vẫn chọn nơi đây là điểm đến cuối cùng. Bố mẹ muốn tôi về Hà Nội làm việc gần gia đình, tôi cũng muốn gần bên gia đình lắm nhưng có lẽ tính cách tôi không phù hợp với cuộc sống nơi đó, tôi thích là chính mình và tự mình chịu trách nhiệm với bản thân hơn là cuộc sống gò ép sống nặng về danh dự và cái tôi.

Mỗi năm cứ gần tới Giáng Sinh, một không khí se lạnh vào sáng sớm làm cảm giác nhớ nhà trong tôi ùa về, tôi nhớ cái lạnh da thịt ở quê nhưng ấm áp hạnh phúc khi được ngồi quay quần bên gia đình ăn bữa cơm giản dị, tôi muốn được chúc mọi người một Giáng Sinh an lành và ấm áp yêu thương. Mỗi khi tôi chúc mọi người, trong lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp rất nhiều, và cũng vì Giáng Sinh rất gần tết, một năm xa nhà biết bao cảm xúc ùa về, không biết mọi người thay đổi sao, và tôi cũng ngồi đếm từng ngày để được mong ngày về đoàn tụ bên gia đình.

Mỗi năm tôi về nhà, nhìn bố mẹ tóc bạc thêm, nước mắt tôi muốn chảy ra, nhưng rồi tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài cái Tết quanh quẩn ở nhà bên bố mẹ và anh chị để hưởng thụ cảm giác bình yên không phải lo nghĩ ngày mai làm gì? Sống như thế nào? Tâm hồn tôi được bình yên và thả lỏng khi bước chân về với gia đình. Đi xa tôi mới biết chỉ có gia đình là chốn bình yên nhất để ta dựa vào và bố mẹ là người luôn tìm kiếm hạnh phúc cho tương lai của chúng ta. Dòng thời gian trôi thật nhanh, đã biết bao cảm xúc trôi qua với tôi, lúc vui lúc buồn đúng là thăng trầm của cuộc đời. Và tôi mong sao mọi người quanh tôi đều được bình yên bên gia đình thân yêu của mình! Hạnh phúc chỉ đơn giản là những điều giản dị mà thiêng liêng quanh chúng ta, dù đi đâu chúng ta hãy hướng về tổ ấm của mình, nơi mà không bao giờ xóa nhòa trong ký ức của chúng ta!
Câu chuyện về nghĩa cử cao đẹp của chàng thanh niên trên một chuyến xe bus vào sáng sớm đủ để chúng ta nhìn lại mình. Cuộc sống chúng ta dần đang thiếu vắng đi những việc tốt. Hãy mở rộng tấm lòng yêu thương của mình hơn để thấy ý nghĩa cuộc sống!




Trạm bus Sài Gòn buổi sáng. Một thanh niên nặng nhọc bước lên xe. Đó là một thanh niên thật nguyền, cỡ chừng 20 tuổi, bị liệt một bên chân-cái chân như bị thừa ra, với bước đi khó nhọc. Cậu mang trên vai một chiếc ba lô bự, người gầy còm, khuôn mặt hốc hác, gò má cao, đôi mắt sâu, nhưng những tinh anh vẫn lấn át nỗi buồn phía sau đang chầu chực.

“Ngồi đây nè cháu”. Một phụ nữ luống tuổi ngồi ở gần cửa đứng dậy nói thế, khi người thành niên bước lên.

“Không, cô ngồi đi…cô ngồi đi”. Anh ta dứt khoát, rồi đưa tay lên cầm lấy giá đỡ dành cho người đứng.

“Ngồi đây nè anh”, một cô gái ngồi trước mặt chàng trai nhẹ nhàng.

“Không, em cứ ngồi đi..”. Chàng trai dứt khoát, giọng cứng lên thấy rõ, và dường như anh ta đang tránh cái nhìn thương cảm từ cô gái.

“Anh ngồi đi mà…” Cô gái tiếp.

“Đã bảo là không…cảm ơn em”. Giọng chàng trai như quát, câu cảm ơn có dịu lại một chút. Anh ta hai tay vẫn vững chãi bám lấy tay cầm, đỡ lấy sức nặng đang đè lên 1 chân yếu ớt. Mặt vẫn hiên ngang nhìn về phía trước, như …bình thường. Mọi người đều để ý đến anh ta.

“Què mà còn….” Giọng một cô gái, hình như cô vừa nhường ghế lẫm bẫm.

“Người sĩ thế này xã hội đầy ra đấy, em nhìn gì, thiếu gì”. Một thanh niên khác mặt non choẹt ngồi trước tôi nói thế, vừa nói anh ta vừa xoa xoa đôi vài trần của cô bồ ngồi bên cạnh.

“Dù sao, anh ta cũng đáng thương mà anh, người không may mắn…”. Cô gái lắc lắc cái vai.

“Đã thế thì phải an phận và biết điều, em nhìn hắn coi….”. Nói rồi anh ta cố kéo cô bồ vào sát hơn.

“Thằng này chắc không bình thường, nhưng mà rất đàn ông”. Một người khác lại nói thế.




Người thanh niên vẫn đứng đó, xe vẫn chạy, vẫn phanh, vẫn lắc lư. Nhưng chẳng xi nhê gì với anh ta cả. Anh ta vẫn nhìn về phía trước, bỏ mặc những ánh nhìn của đám đông.

Đến trạm, anh ta, đôi trai gái hồi nãy, và một bà lão già xuống xe. Tất cả nhường bà lão xuống trước, nhưng vì cái túi nặng quá, bà đang hì hục, (xe này không có tiếp viên). Đôi trai gái lách qua, bước xuống trước. Tay chàng trai vẫn không thôi ôm ngang eo cô gái. Cô gái quay đầu lại nhìn, nhưng chàng trai ôm kéo đi.

Người thanh niên nói “bà để cháu, bước xuống đi”. Bà lão không nhìn, mà ẫm ờ bỏ túi lại rồi vịn thành bước xuống. Bà vừa bước xuống thì túi đồ của bà cũng xuống theo sau. Chàng thanh niên cười cười, chào bà rồi lặc lè bước đi, cái dáng xiêu vẹo như muốn đổ nghiêng trước gió thu nhè nhẹ. Thế mà anh ta đi lẹ kinh, vừa đi vừa huýt sáo điệu gì đó.

Bà lão giờ mới nhìn người mang túi xuống cho mình. Khuôn mặt nhăn nheo như bản vẽ thời gian của bà sáng lên một nụ cười vẹn trọn, tôi còn nghe được bà lẫm bẫm “khuyết tật thân thể chẳng là gì, khuyết tật tâm hồn mới quan trọng, cố lên, cố lên…”




Trạm sau tôi xuống. Tôi là một thanh niên bình thường. Tôi cũng có ý đứng lên và gọi “ngồi đây nè bạn”, khi người thanh niên vừa bước lên. Nhưng lòng tôi đang u uất một nỗi buồn giữa cái trong lành của Sài Gòn buổi sáng. Tôi buồn nhiều thứ, không hài lòng với công việc mình đang có, số tiền mình kiếm được, mặt luôn nổi mụn, kiếm mãi tiền mà chẳng đủ để mua iphone,…

Nhưng từ khi nhìn thấy chàng trai, tôi nghĩ khác hẳn. Chàng trai đang muốn, đang khát khao làm một người bình thường, còn tôi, đang có những điều bình thường, sao có thể cam tâm sớt mất để mà không vui. Điều đó chẳng đáng một xu, phải không. Tôi tự trấn an mình, tự nở nụ cười, rồi bước xuống đường và tới chỗ làm, tự nhắc nhớ mình không bao giờ được “khuyết tật trong lòng” hết cả. Nhất định thế, không bao giờ. Như bà lão, như chàng trai kia, nhất định rồi.

Trời Sài Gòn, thường nhật tiếng xe xõa đầy màng nhỉ, nhưng sao lúc này tôi nghe được cả tiếng chim vui, thánh thót vô ngần.

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ!

"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy 
Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh.
 Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao? Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy! Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ.
 Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.
 Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp. Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi. Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này.
 Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy. Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ. Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng. Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám!


 Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy. Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua.
 Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn. Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn. Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy. Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên.

 Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi. Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta ddax thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình...
Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa. Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc.
 Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta. Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ...


 Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta. Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật
 Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc! Nếu bạn không chia sẻ bài này, chẳng có điều gì xảy ra với bạn. Nếu bạn chia sẻ, bạn có thể sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó. Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

“Người ta thường nhìn cuộc sống của người khác rồi so đo. Thật ra mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình. Rồi sẽ có lúc khi ngoảnh lại, thì ra bạn cũng đang có người ngưỡng mộ. Chỉ là hạnh phúc của bản thân thường nằm trong đôi mắt của người khác“.


---
Mẹ tôi là con út trong một gia đình có 5 anh chị em, các bác tôi đều thoát li ra ngoài và có công ăn việc làm ổn định. Chỉ có mẹ là ở nhà.
Khi ấy ông ngoại muốn mẹ ra ngoài thành phố làm cùng các anh chị nhưng vì mẹ đã có tình cảm với bố nên nhất quyết không đi. Ông bà ngoại cũng không mặn mà gì với bố vì cho rằng mẹ sẽ khổ khi lấy một người không có công việc ổn định như vậy.
Bố cũng chỉ làm nghề tự do, quanh năm tháng lênh đênh trên sóng nước.
Dù ông bà có khuyên can như thế nào thì mẹ vẫn không thay đổi ý kiến. Và cuối cùng ông bà ngoại cũng đành ưng thuận. Vậy là bố mẹ tôi lên duyên vợ chồng.
Hai năm sau khi kết hôn mẹ sinh ra chị gái tôi, ba năm sau đó là sinh ra tôi và khi tôi lên ba tuổi thì có thằng út.
Ngần ấy năm trôi qua, kết quả tình yêu của bố mẹ là ba chị em tôi. Thấy bố cũng hiền lành, chịu thương chịu khó nên ông bà ngoại cũng dần thấy qúy và thương bố. Tuy cuộc sống còn khó khăn nhưng bố mẹ vẫn yêu thương nhau. Như thế thôi cũng đủ để ông bà yên lòng về mẹ rồi.
Nhưng từ khi biết suy nghĩ tôi lại luôn có tự ti về nghề nghiệp của bố mẹ, nhất là những dịp lễ tết hay giỗ chạp bên nhà ngoại các bác đều về đông đủ, ai cũng thành đạt, ăn nói khéo, ăn mặc sang trọng lại có kinh tế...
Nhìn lại bố mẹ tôi lại thấy thương. Quanh năm vất vả bám đất để sinh sống, kiếm những đồng tiền khó nhọc để nuôi ba chị em tôi ăn học. Thế nhưng có đôi khi tôi vẫn ao ước bố mẹ cũng được như các bác.
Tôi học trên thành phố, do có các bác trên đó nên bố mẹ tôi đỡ được một khoảng thuê nhà và tiền ăn cho tôi mỗi tháng.




Ở nhà bác nên tôi lại càng thấy rõ sự khác biệt với bố mẹ. Một phần cũng là do kinh tế.
Những bữa tiệc sinh nhật mà bác tổ chức cho con, những món quà đắt tiền, những lời chúc yêu thương hay những cái ôm nhẹ nhàng...tất cả những thứ này chưa bao giờ bố mẹ làm cho chị em tôi.
Đôi lần bạn bè ngỏ ý muốn về nhà tôi chơi nhưng vì nhà tôi cũng chẳng khá giả gì nên tôi toàn lảng tránh. Nhà chúng nó đứa nào cũng khá giả, bố mẹ toàn làm công nhân viên chức. Tôi nghĩ về hoàn cảnh nhà mình thì lại ảo não thở dài.
Nhiều lúc mệt mỏi vì học hành tôi hay ra ngoài bờ hồ để hóng gió.
Chiếc ghế đá dưới gốc cây liễu tôi vẫn ngồi, hôm nay lại có một cô bé khoảng 10 tuổi nhìn khá xinh xắn. Cô bé đang vẽ vẽ cái gì đó, tôi cũng không để ý lắm, chỉ cho đến khi có cơn gió thổi qua làm bay bức tranh của cô bé dưới chân tôi. Tôi nhặt lên xem thì trong đó vẽ một cô bé bên cạnh là chữ “Bố, mẹ“. Tôi đưa bức tranh cho bé, vì tò mò nên tôi hỏi:
- Bé ơi, chị hỏi chút được không?
Cô bé nhận lại bức tranh từ tôi mà không buồn nhìn chỉ nói:
- Vâng!
Tôi nhún vai vẻ không hiểu:
- Sao bức tranh này em không vẽ bố mẹ mà lại chỉ có chữ “Bố mẹ“ thôi vậy?
- Cô giáo cho về nhà vẽ bức tranh về gia đình nhưng...
- Nhưng sao em?
Cô bé nhìn tôi đôi mắt rưng rưng nói:
- Em sống ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ, em không biết mặt bố mẹ như thế nào...
Nói đến đây cô bé cúi mặt, có những giọt nước mắt làm nhòe bức tranh.
Tôi đã vô tình chạm vào nỗi đau của cô bé, tệ quá. Rồi chẳng biết vì lí do gì tôi lại ôm cô bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô bé, tôi thì thầm:
- Nín đi em, chị xin lỗi
Lát sau bé cũng nín, nó đột nhiên hỏi tôi:
- Chị có bố mẹ không?
- Ừm
Rồi cô bé tiếp:
- Chị thật hạnh phúc. Em chỉ mơ ước được gặp bố mẹ em một lần thôi mà không được.
Nghe những lời này của cô bé làm tôi thấy mình thật tệ, bao lâu nay tôi đang nắm giữ hạnh phúc mà không hay biết.
Trời cũng dần về chiều, cô bé chào tôi ra về. Nhìn theo cái bóng cô bé cứ nhỏ dần trong dòng người trên phố mà tâm trạng tôi rối bời. Do bụi bay vào mắt hay có cái gì đó nhói đau ở lồng ngực mà làm tôi khóc, khóc như một đứa con nít. Khi đã dần bình tĩnh tôi vội bắt ngay chuyến xe cuối ngày để về quê. Tôi muốn chạy thật nhanh về với bố mẹ.




Về đến nhà cũng đã chập tối, nhìn xung quanh không thấy bố mẹ đâu tôi lo lắng, rồi thấy đống lúa ở sân tôi mới thở phào, chắc bố mẹ đang ở ngoài đồng. Chẳng kịp thay đồ, tôi cởi giày rồi cứ chân đất mà chạy ra ngoài ruộng. Đi ngang qua hàng tre rồi con đê dẫn đến ruộng nhà tôi. Ra đến nơi tôi thấy bố mẹ đang cúi để cắt lúa, tôi gọi to:
- Bố mẹ ơi!
Nghe thấy tiếng tôi gọi bố mẹ đều ngẩng lên, mẹ nói to:
- Sao con về tầm này, ở nhà ra đây làm gì?
Chẳng kịp trả lời mẹ, tôi lội ngay xuống ruộng. Gần tới chỗ bố mẹ đang đứng, tôi thấy bố mẹ mồ hôi ướt hết cả lưng, quần áo đầy bùn đất. Nhưng mặt vẫn tươi cười khi thấy tôi, tôi cũng cười nhưng lại rớt nướt mắt.
Đứng trước mặt tôi lúc này là hai người đã sinh ra và vất vả nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay...họ chẳng làm công nhân hay kĩ sư gì cả mà họ chỉ là những người nông dân quanh năm chỉ biết đến đồng ruộng, tay cầy, tay quốc nhưng bố mẹ vẫn yêu thương tôi vô điều kiện, vất vả kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt để cho tôi ăn học. Chẳng cần gì thêm nữa, tôi đã quá may mắn rồi.
Tôi thương bố mẹ và cũng ân hận vô cùng.
Tôi đứng như trời trồng. Lúc này bố mới lên tiếng:
- Ra đây không giúp bố mẹ chuyển lúa về mà còn đứng đó.
Xì, bố vẫn thế, chả tình cảm gì cả. Nhưng đó là bố tôi, tôi yêu cái cách mà bố thể hiện tình yêu với con.
Mặt trời đã lặn, tôi và bố mẹ trở về nhà. Lúc này tôi thầm cảm ơn cô bé ấy, tôi đã nhận ra rằng những thứ tôi đang có thật qúy giá biết chừng nào.
“Người ta thường nhìn cuộc sống của người khác rồi so đo. Thật ra mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình. Rồi sẽ có lúc khi ngoảnh lại, thì ra bạn cũng đang có người ngưỡng mộ. Chỉ là hạnh phúc của bản thân thường nằm trong đôi mắt của người khác“.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Mỗi người mỗi cách, nhưng bạn có thể tham khảo một số cách sau.
Dù bạn có làm gì thì bạn cũng sẽ trải qua sự bắt đầu. Để có những khởi đầu thật êm đẹp và nhận được sự ủng hộ của mọi người thì bản thân bạn là yếu tố tiên quyết. Mỗi người mỗi cách, nhưng bạn có thể tham khảo một số cách sau:

Thái độ nghiêm túc khi tiếp nhận công việc

Trải qua các vòng tuyển chọn có phần gắt gao của nơi làm việc mới và bạn đã được nhận vào làm. Để thuyết phục được mọi người, bạn nên tỏ ra mình là người biết lắng nghe và chịu học hỏi. Các bạn hãy cố gắng làm tròn nhiệm vụ của mình dù đôi khi nó có sự “thử thách”.

Đi làm đúng giờ


Giờ giấc là một điều cơ bản trong nội qui của công ty bạn. Nếu bạn là người nghiêm túc thì bạn cũng phải là người đúng giờ với công việc. Các lí do bạn đưa ra để giải thích cho việc đến trễ của mình sẽ không được chấp nhận nếu bạn còn tiếp tục ở những ngày sau. Vì vậy, các bạn hãy cố gắng đến sớm hơn một chút để tạo một không khí tốt cho phòng làm việc của mình. Các đồng nghiệp của bạn sẽ thấy hài lòng khi nhận thấy những điều mà bạn đã làm khi đến sớm đó.

Trang phục công sở không nên quá cầu kì

Đúng vậy, bạn không nên quá cầu kì với cách ăn mặc của mình nhất là khi bạn đang là một nhân viên mới. Bạn nên tìm hiểu về quy định trang phục của công ty để ngày đầu tiên của bạn thật suôn sẻ nhé! Bạn vẫn có thể gây được ấn tượng với các đồng nghiệp của mình nếu bạn biết cách thể hiện chúng sao cho bắt mắt.
Phải làm gì khi mới bắt đầu đi làm?, Cẩm nang tìm việc, Tìm việc làm  Tuyển dụng,
Phải biết tiếp thu trong quá trình làm việc

Với bất kì một nhân viên mới nào cũng đều gặp những khó khăn dù ít dù nhiều. Và trong trường hợp đó, bạn nên mạnh dạn hỏi đồng nghiệp của mình để rõ vấn đế. Các bạn không nên làm việc trong tình trạng lơ mơ, hiệu quả không tốt và sẽ đánh mất thiện cảm của bản thân với mọi người. Hãy tạo cho mình mối quan hệ thân thiện với môi trường làm việc bởi vì đó là một tập thể.

Hãy cẩn trọng với những gì mình làm


Thông thường những ngày đầu tiên bạn sẽ được bố trí làm quen với các công việc nhẹ nhàng để tránh áp lực và cách làm việc ở công ty. Thế nhưng, bạn không nên chủ quan với những công việc tưởng chừng đơn giản ấy. Đây chính là cơ sở để cấp trên đánh giá bạn là người như thế nào. Tất cả những gì được chuyển đi từ bàn làm việc của bạn đều phải được đảm bảo, tránh những sai xót không đáng có.

Chấp nhận những lời nhận xét của mọi người dành cho mình


Bạn phải xác định rằng mình đang là nhân viên mới, mọi thứ đều có thế xảy ra ở đây. Dù bạn không hoàn thành công việc, dù bạn sẽ nhận được những lời nhận xét có phần “khó chịu” của mọi người dành cho mình thì cũng phải tiếp thu. Từ những lần như vậy bạn mới có thể rút ra kinh nghiệm làm việc cho mình. Các bạn đừng tỏ thái độ không hài lòng khi bị nhận xét nhé, không tốt cho bạn chút nào đâu.

Tôn trọng môi trường làm việc

Nếu bạn có những thói quen hay sở thích cá nhân “ngộ nghĩnh” nào đó như ngoáy bút, nhai cao su… thì bạn có thể tạm ngưng nó trong khi làm việc. Bởi vì khi bạn “phát huy” chúng ở đây thì chính bạn đang tạo ra cho mình những rắc rối. Các đồng nghiệp sẽ không hài lòng với bạn đâu.

Ai cũng sẽ phải trải qua những ngày đầu tiên như thế và tất nhiên sự thành công hay không là phụ thuộc vào bạn. Chúng tôi chỉ muốn sẻ chia những gì mình có với tất cả mọi người. Chúc các bạn có những ngày khởi đầu may mắn và tốt đẹp.

Mất việc là một chuyện không may, nhưng chính sự không may đó lại đem đến cho bạn những lợi ích không nhỏ như giúp bạn trở nên dũng cảm hơn, trưởng thành hơn, hiểu người khác hơn…
Sếp tuyên bố cho bạn thôi việc, và có nhiều lý do dẫn tới quyết định này, chẳng hạn như công ty cắt giảm ngân sách. Tuy nhiên, bạn vẫn cảm thấy buồn vì một sự thật là, nhiều người trong công ty vẫn giữ được công việc, còn bạn không phải là một trong số họ.
Đôi khi, không có lý do khó hiểu nào đằng sau việc bạn bị sa thải. Sa thải đơn giản chỉ là sa thải, không cần công ty phải có một đợt cắt giảm nhân sự rầm rộ nào.
Cho dù tình huống có là gì đi chăng nữa, thì đều đã đến lúc bạn ra khỏi công ty. Cảm giác đầu tiên của bạn khi bạn nhận thông báo sa thải là sự thất vọng và thậm chí là suy sụp. Tất cả mọi thứ từ sự nghiệp tới an ninh tài chính tới các mối quan hệ của bạn dường như đều bị đe dọa.
Tuy nhiên, bị sa thải là một bài học quan trọng trong cuộc đời. Vượt qua được khó khăn này sẽ giúp bạn học được những bài học mà những người tưởng như may mắn hơn bạn không có cơ hội để học. Một khi cú sốc ban đầu lắng xuống, có rất nhiều thứ ở phía trước để bạn hướng tới.
Dưới đây là 5 lợi ích rõ nét nhất khi bạn bị công ty sa thải:
1. Bị sa thải giúp bạn từ bỏ được sự nhút nhát
Bây lâu nay bạn là một con người nhút nhát, hay lo lắng, luôn vâng lời người khác, cố gắng làm vừa lòng người khác nhưng bên trong đầy sự bất mãn và ấm ức? Có thể là như vậy, nhưng sau sự cố bị sa thải, bạn sẽ không còn nhút nhát như vậy nữa.
Sau khi tuyên bố sa thải được sếp phát đi, bạn không còn cảm giác lo sợ bất kỳ điều gì. Bạn trở thành một con người dám nói lên suy nghĩ của mình, một người mắc sai lầm nhưng dám đứng lên sửa chữa, có thể thất bại lần nữa, nhưng tiếp tục cố gắng. Bạn sẽ giống như một người đeo cặp kính đen và rú ga chiếc xe motor phân khối lớn. Thậm chí, khi tìm được việc làm mới trong một công ty khác, bạn vẫn giữ được sự mạnh dạn mới mẻ này. Hãy duy trì điều đó vì nó sẽ giúp ích cho bạn. Đó là lợi ích đầu tiên mà bạn có được khi bị sa thải.
5 lợi ích của việc bị sa thải, Cẩm nang tìm việc, Tìm việc làm  Tuyển dụng,
Bị sa thải không đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của bạn (Ảnh minh họa)
2. Bị sa thải giúp phá vỡ những bức tường đã giam giữ bạn bấy lâu
Khi đã bị sa thải một lần, bạn không còn sợ bị sa thải trong tương lai nữa. Mà nỗi sợ này chính là một trong những trở ngại chính khiến mọi người không thể làm được những việc mà họ thực sự muốn làm. Một khi bạn đã vượt qua những ngày khó khăn đầu tiên sau khi mất việc, hãy chuẩn bị nhìn nhận thế giới xung quanh mình theo một cách thoáng và linh hoạt hơn.
3. Bị sa thải cho thấy bạn đang trưởng thành thêm, học hỏi được thêm nhiều thứ, và vẫn tồn tại
Trong các cuộc phỏng vấn xin việc, các nhà tuyển dụng luôn muốn nhìn thấy ở ứng viên sự trưởng thành và năng lượng, nên họ thường yêu cầu ứng viên kể lại những sai lầm từng mắc phải và bài học đã rút ra từ đó. Những câu chuyện nhàm chán kiểu như “Tôi thường bị điểm B trừ môn tiếng Anh” sẽ không được nhà tuyển dụng đánh giá cao. Bạn thì khác, hãy kể câu chuyện có thật của bạn, chuyện bạn đã bị sa thải như thế nào, bạn đã học được gì từ đó, và có quyết tâm ra sao để vượt qua.
4. Bị sa thải giúp bạn hiểu thêm về mọi người
Mất việc, hay bất kỳ một trải nghiệm không dễ chịu nào khác, có thể dạy cho bạn biết cảm giác thế nào là đối mặt với thách thức. Trải nghiệm đó có thể đưa cách nghĩ, các mối quan hệ, cuộc sống và sự nghiệp của bạn lên những nấc thang mới cao hơn. Sự cảm thông là một đức tính giá trị và cũng là một kỹ năng cần rèn luyện mới có. Nếu bạn đã từng trải qua cảm giác bị mất việc hoặc những cảm giác tồi tệ khác, bạn sẽ trở thành một con người sâu sắc hơn và biết cảm thông với người khác hơn khi họ rơi vào những tình huống tương tự.
5. Bị sa thải không đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của bạn
Một vài nhân vật xuất chúng nhất trong các lĩnh vực đều là những người từng bị sa thải ít nhất 1-2 lần. Tại sau? Bởi vì việc bị sa thải đem đến cho họ những lợi ích quý báu như đã nêu trong các mục từ 1-4, từ đó giúp họ thành công hơn về sau. Ngoài ra, những người có xu hướng bị sa thải thường là những người có một niềm đam mê nào đó ở bên trong để tìm kiếm một sự khởi đầu mới.
Giờ thì bạn lại đang trong quá trình tìm việc, và đã đến lúc để bạn chuẩn bị cho bước đi tiếp theo. Hãy dành nguồn năng lượng mới mà bạn có được sau khi sa thải - đó chính là một con người mới trong bạn, sáng suốt hơn và dũng cảm hơn - để có được một công việc thực sự phù hợp với các kỹ năng, tính cách và những tham vọng của bạn.


STT
Địa chỉ truy cập
Ghi chú
1
TrieuViecLam.com
2
MangTimViec.com
3
Vietnamworks.com
4
ViecLam.vn
5
Kiemviec.com
  • Không cung cấp dịch vụ tuyển dụng miễn phí
  • Tìm việc làm miễn phí
6
CareerLink.vn
  • Không cung cấp dịch vụ tuyển dụng miễn phí
  • Tìm việc làm miễn phí
7
Timviecnhanh.com
8
NgheNghiepViet.com
  • Tuyển dụng có tính phí hoặc miễn phí
  • Tìm việc làm miễn phí
9
vieclam.24h.com.vn
  • Tuyển dụng có tính phí hoặc miễn phí
  • Tìm việc làm miễn phí
10
TuyenDung.com
1. Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm.

Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.

2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình.

Hãy đối diện với chúng. Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có khả năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũng không thể ngay lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra để làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán, đau khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối mặt với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã rèn luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay.

3. Đừng nói dối bản thân mình.

Bạn có thể nói dối người khác, nhưng bạn không thể nói dối chính bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là khó khăn nhất mà chúng ta có thể nắm bắt lấy là trung thực với chính mình.

4. Đừng gác lại các nhu cầu của bản thân.

Điều đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình, và quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người khác; nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút nào dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều gì đó quan trọng với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.

5. Đừng cố gắng làm người khác.

Một trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là làm chính mình trong một thế giới cứ chực biến bạn thành người giống như mọi người khác. Lúc nào cũng sẽ có người xinh đẹp hơn bạn, thông minh hơn bạn, trẻ trung hơn bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ là bạn cả. Đừng thay đổi để mong người khác thích mình. Hãy là chính mình, và sẽ có người yêu con người thật của bạn.

6. Đừng bận tâm với quá khứ.

Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.

7. Đừng sợ mắc sai lầm.

Làm việc gì đó rồi mắc sai lầm còn hiệu quả gấp 10 lần so với không làm gì cả. Mỗi thành công đều có một vệt dài những thất bại đằng sau nó, và mỗi thất bại đều dẫn đường tới thành công. Suy cho cùng, bạn sẽ hối hận về những điều mình KHÔNG làm nhiều hơn là về những điều mình đã làm.

8. Đừng trách móc bản thân vì những sai lầm đã qua

Có thể chúng ta yêu nhầm người và đau khổ về những điều không xứng đáng, nhưng dù mọi việc có tồi tệ tới mức nào, thì cũng có một điều chắc chắn: sai lầm giúp chúng ta tìm được đúng người, đúng thứ phù hợp với chúng ta. Chúng ta ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai cũng có khó khăn, và thậm chí tiếc nuối về những việc trong quá khứ. Nhưng bạn không phải là sai lầm của mình, bạn không phải là khó khăn của mình, và ngay lúc này đây, bạn có trong tay sức mạnh để xây dựng nên hiện tại và tương lai của chính mình. Mỗi một điều từng xảy ra trong cuộc sống của bạn đều góp phần chuẩn bị cho bạn đón nhận một khoảnh khắc mới chưa đến.

9. Đừng cố công mua hạnh phúc.

Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu, là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình.

10. Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác.

Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc với chính con người bên trong của mình, thì bạn sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc lâu dài với bất kỳ người nào khác. Bạn phải tạo ra sự ổn định trong cuộc sống của mình trước rồi mới nghĩ tới chuyện chia sẻ cuộc sống đó với người khác được.

11. Đừng lười nhác.

Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bởi có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không đáng có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không thể thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro. Chấm hết! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích.

12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng.

Khi một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100% để đón nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều đòi hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình – điều này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm.

Cần phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn tốt hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều gì phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người, và vì lý do tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi bạn cảm thấy cô đơn.

14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ bởi vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp.

Trong cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý nghĩa riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số người sẽ lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan trọng nhất là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp nhất của mình.

15. Đừng cố cạnh tranh với tất cả mọi người

Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.

16. Đừng ghen tị với người khác.
Ghen tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm các “điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có điểm gì mà ai cũng mong có?”

17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân.

Các khó khăn xuất hiện trong cuộc sống đều có lý do riêng của chúng – nhằm hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn xuất hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể đó là một trải nghiệm khó khăn. Nhưng bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá khứ mà xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa điểm tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn cảnh tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi người thấy rằng bạn của ngày hôm nay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn của ngày hôm qua – và bạn sẽ là như thế.

18. Đừng giữ mãi những hằn học

Đừng sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn so với những gì mà người mà bạn căm ghét có thể làm với bạn. Tha thứ không phải là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà là: “Tôi sẽ không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những gì anh đã làm với tôi”. Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân bạn! Và hãy nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn nữa đấy. Hãy tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố gắng làm tốt hơn trong tương lai.

19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ

Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ.

20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác.

Bạn bè bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn có giải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng.

21. Đừng miệt mài làm đi làm lại một việc mà không có “khoảng ngừng”

Thời điểm phù hợp để bạn hít một hơi thật sâu là khi bạn không có thời gian cho việc đó. Nếu bạn tiếp tục làm những gì mình đang làm, thì bạn sẽ tiếp tục nhận được những gì mà bạn đang nhận được. Đôi khi bạn cần phải tạo ra cho mình một khoảng cách để có thể nhìn nhận sự việc một cách rõ ràng.

22. Đừng bỏ qua điều kỳ diệu của những khoảnh khắc nhỏ nhoi

Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó, bạn sẽ ngoảnh nhìn lại để rồi nhận ra rằng chúng là những điều lớn lao. Phần tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sẽ là những khoảnh khắc nhỏ bé không tên khi bạn dành thời gian mỉm cười với ai đó quan trọng đối với bạn.

23. Đừng cố làm mọi thứ trở nên hoàn hảo

Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn; nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc.

24. Đừng đi theo con đường ít bị cản trở nhất

Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường.

25. Đừng hành động như thể mọi việc đều tốt đẹp trong khi thực tế không phải như vậy

Suy sụp một lát cũng không sao. Bạn không nhất thiết lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, và cũng không cần phải liên tục chứng minh rằng mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Bạn cũng không nên lo lắng về chuyện người khác đang nghĩ gì – hãy khóc nếu bạn cần khóc – điều đó cũng tốt cho sức khỏe của bạn mà. Càng khóc sớm, bạn càng sớm có khả năng mỉm cười trở lại.

26. Đừng đổ lỗi cho người khác về các rắc rối của bạn

Khả năng thực hiện được ước mơ của bạn tỉ lệ thuận với khả năng bạn tự nhận trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Khi trách cứ người khác vì những gì bạn đang trải qua, nghĩa là bạn đang chối bỏ trách nhiệm – bạn đang trao cho người khác quyền kiểm soát phần cuộc sống đó của mình.

27. Đừng cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người

Đó là điều không thể xảy ra, và nếu bạn cứ cố công làm như vậy, bạn sẽ kiệt sức mất thôi. Nhưng làm cho một người mỉm cười cũng có thể thay đổi cả thế giới. Có thể không phải là toàn bộ thế giới, mà chỉ là thế giới của riêng người đó thôi. Vì thế, hãy thu hẹp sự tập trung của mình lại.

28. Đừng lo lắng quá nhiều.

Lo lắng sẽ không giúp giải thoát các gánh nặng của ngày mai, nhưng nó sẽ tước bỏ đi niềm vui của ngày hôm nay. Một cách để bạn có thể kiểm tra xem có nên mất công suy nghĩ về điều gì đó hay không là tự đặt ra cho mình câu hỏi này: “Điều này có quan trọng gì nữa không trong một năm tiếp theo? Ba năm tiếp theo? Năm năm tiếp theo?” Nếu câu trả lời là không, thì nó không đáng để bạn bận tâm đâu.

29. Đừng tập trung vào những gì bạn không mong muốn xảy ra

Hãy tập trung vào những gì bạn thực sự muốn xảy ra. Suy nghĩ tích cực là “tiền đồn” cho mọi thành công vĩ đại. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy với tâm niệm rằng ngày hôm nay sẽ có điều tuyệt vời xảy ra trong cuộc sống của mình, và bạn để tâm chú ý, thì rồi thường là bạn sẽ nhận thấy rằng niềm tin của mình là đúng.

30. Đừng là người vô ơn.

Dù bạn đang ở hoàn cảnh tốt đẹp hay tồi tệ, hãy thức dậy mỗi ngày với niềm biết ơn cuộc sống của mình. Ở nơi nào đó, người khác đang đấu tranh trong tuyệt vọng để giành giật lấy cuộc sống của họ. Thay vì nghĩ về những gì bạn không có, hãy nghĩ về những gì bạn đang có mà người khác không có.